Sever 1 Sever 2
128

Em nhân viên mới gạ tình với trưởng phòng cả đêm

Nói nôm na một cách dễ hiểu, đây là câu chuyện về một sự thay đổi nhỏ, gây ra những ảnh hưởng rất lớn.]Cô biết kiếp trước anh có phụ nữ khác trong quân đội, cô gái kia chính là cô ta, cho nên việc này thật sự không tốt tí nào Lục Hoài Ân giúp anh, vốn dĩ Từ Nhuyễn cảm thấy không có gì, nhưng nghĩ đến kết quả đáng sợ như thế cả người cứng đờ sắc mặt trắng bệch.Chẳng qua cô chỉ muốn sống thật tốt với Quý Trình, nhưng không nghĩ đến lại làm chậm trễ tiền đồ của anh, tồi tệ hơn nữa là cuộc sống sau này của anh không có gì, cái này đúng là cô đang hại anh.Lục Hoài Ân nhìn người phụ nữ lộ ra dáng vẻ sợ hãi, đưa tay kéo cô ta lên, hung dữ cảnh báo nói: Dù sao tôi cũng chỉ nói đến đây thôi, cô tự mình suy nghĩ lại đi. Nó đã báo tin cho cảnh sát. Anh duỗi tay chỉ vào Thịnh Hạ, sau đó lại nhìn về phía bác sĩ: Có thể làm loại vận động này được không,Bác sĩ: Cả khuôn mặt già của bác sĩ cũng phải đỏ lên, sau vài giây cuối cùng cũng xin bại trận mà xoay đầu đi.Lúc Hàn Gia Phàm tới đây, thấy bầu không khí trong phòng bệnh có hơi kỳ lạ mới nhỏ giọng hỏi: Làm sao vậy,Thịnh Hạ chẳng nói lời nào, cầm quả táo đi sang chỗ khác ngồi gọt vỏ.Lạc Hàn Đông không đáp lời, chỉ duỗi tay về phía Hàn Gia Phàm.Hàn Gia Phàm đưa máy tính tới: Cơ thể của cậu còn chịu được không, địt nhau với trưởng phòng Mí mắt Lạc Hàn Đông nâng lên: Chỉ sợ máy tính của anh chịu không nổi thôi.Hàn Gia Phàm giơ ngón tay cái với anh: Anh Đông của em chỉ có một từ thôi, trâu bò – Lạc Hàn Đông cũng lười sửa đúng cho anh ấy.Thịnh Hạ ở bên cạnh nghe xong chỉ muốn cười. Cô khóc lóc nỉ non nói: Ngày mai tôi sẽ từ chức, từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.Ánh mắt của người đàn ông rơi trên khuôn mặt ngập ngụa nước mắt của cô, anh kìm nén dục vọng cúi đầu hôn lên đôi mắt ngấn nước đó, giọng hơi khàn: Tôi không phải người tốt, Vậy tại sao lúc đó em lại ôm chặt lấy tôi,Thịnh Hạ nhớ lại khoảng thời gian đó, vừa cảm thấy khó chịu lại cảm thấy xấu hổ, dứt khoát nói: Lúc đó khác, cho dù có là người lạ mặt đến cứu tôi, tôi cũng sẽ ôm anh ta như vậy.Bầu không khí đột nhiên thay đổi.Những mập mờ ái muội đã bị phủi sạch, chỉ còn khí lạnh u ám bao phủ.Đôi mắt đen láy của Lạc Hàn Đông bình tĩnh nhìn cô một lúc, đột nhiên cong môi nở nụ cười tự giễu: Được rồi.Anh nhìn Thịnh Hạ nói: Đi ra ngoài.Thịnh Hạ xoay người rời khỏi, cô không muốn ngủ trong văn phòng của anh, cũng không muốn ngủ trên ghế sô pha của anh, cô đành quấn chăn của anh đi đến cửa thang máy.Thuê tạm một phòng trong khách sạn để ngủ cũng được, miễn là không ở cùng người đàn ông đó.Giọt nước mắt tủi nhục cứ thế lăn dài trên má.Cô biết, anh Đông tìm đến cô cũng chỉ để làm loại chuyện kia.Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Thịnh Hạ không quay đầu lại, người đó ném một chiếc áo sơ mi cùng với quần rồi quay người rời đi.Thịnh Hạ ôm lấy bộ quần áo, như ngửi thấy mùi cơ thể của người đàn ông thoang thoảng quanh đây.Cô ném quần áo xuống mặt đất, trước khi vào thang máy, cuối cùng cũng không nhịn được mà chạy ra nhặt lại.Cô ngủ trong khách sạn chưa được 5 tiếng thì phải dậy thu dọn đồ đạc về ở căn hộ đang thuê, thu dọn xong thì đến gặp chủ nhà trả lại phòng, phí bồi thường thiệt hại và vi phạm hợp đồng tốn không ít.Đêm qua anh Đông đánh người đã đập phá nhiều đồ trong phòng, ghế bị vỡ tan, cửa bị hai anh em Triệu Hà cạy hỏng trước đó rồi, trên sàn nhà và tường đều là máu.

View more